15 lý do người ta thường đưa ra để tránh không phải đi lễ

20:10 | Thứ Sáu, 31 tháng 3, 2017
Nhiều khi, rất dễ để tìm ra được một lý do nào đó để bỏ một buổi lễ. Nói chung là quá dễ dàng để tìm ra một lý do nào đó để không phải đi lễ.
Nhưng, thánh lễ là một trong những ân sủng lớn lao nhất Thiên Chúa ban tặng cho chúng ta!
Bài viết hôm nay tìm đến một số trong rất nhiều lý do người ta thường vin vào và những cách người ta biện minh cho mỗi trường hợp.
Thưa anh chị em, chúng ta chưa bao giờ tạ ơn Thiên Chúa cho đủ vì những ơn sủng Người đã ban cho chúng ta trong bí tích Thánh Thể! Đây là một ân sủng quá lớn lao và đó là lý do tại sao chúng ta phải đi lễ ngày Chúa nhật là việc rất quan trọng. Đi lễ không phải chỉ để đọc kinh, nhưng là để rước Thánh Thể, bánh Mình Thánh Chúa Giê-su Ki-tô, Người đã giải thoát chúng ta, đã tha thứ cho chúng ta, kết hợp chúng ta cùng với Chúa Cha. Đây là một hành động thật đẹp anh chị em cần phải làm. Và chúng ta cần phải đi lễ mỗi Chúa Nhật vì đó là ngày Phục Sinh của Đức Ki-tô. Và đó là lý do tại sao ngày Chúa Nhật vô cùng quan trọng với chúng ta. – Pope Francis
holy-mass_2
1. Nhà thờ toàn những người đạo đức giả hay xét đoán.
“Nhà thờ không phải là khách sạn dành cho các vị thánh, đây là một bệnh viện dành cho các tội nhân.” – trích theo thánh Augustine
Nhà thờ chắc chắn không phải toàn là những người hoàn hảo. Tất cả chúng ta cố gắng để nên như Chúa Giê-su, chúng ta vẫn là các tội nhân. Chỉ mình Giê-su là toàn thiện và Người là lý do chính để chúng ta tới tham dự thánh lễ. Chúng ta đến nhà của Thiên Chúa để tìm kiếm Lòng thương xót và ân sủng của Người. Chúng ta đi dâng lễ vì chúng ta đang cần sự tha thứ mà chỉ có Chúa Giê-su mới có thể cho chúng ta điều đó. Đừng để hành vi của những người khác làm ảnh hưởng đến sự cảm nghiệm lòng thương xót, ân sủng, và tình yêu trong cuộc sống của bạn.
Cho dù có nhiều thiếu sót trong chi thể của Đức Ki-tô, nhưng vẫn có rất nhiều hoa trái tốt tươi trổ sinh từ đức tin Công giáo. Giáo hội đã trung thành phục vụ người nghèo khó, những quả phụ, người đau yếu, tù tội và nhiều người khác trong lịch sử của mình. Có hàng triệu người Công giáo đã chiến đấu để sống một đời sống công chính và thánh thiện theo đức tin. Hãy nhìn đến những người đang làm các công việc tốt đẹp hơn là những người chưa sống đức tin của mình.
“Anh em đừng xét đoán, để khỏi bị Thiên Chúa xét đoán, vì anh em xét đoán thế nào, thì anh em cũng sẽ bị Thiên Chúa xét đoán như vậy; và anh em đong đấu nào, thì Thiên Chúa cũng sẽ đong đấu ấy cho anh em. Sao anh thấy cái rác trong con mắt của người anh em, mà cái xà trong con mắt của mình thì lại không để ý tới?” (Matt 7:1-3)
2. Thiên Chúa hiện diện ở khắp nơi, tại sao tôi phải đi nhà thờ mới đến được với Người?
Thánh Maximilian Kolbe nói, “Nếu các Thiên thần mà ganh tị với con người, thì chắc các ngài ganh vì một lý do duy nhất: Thánh thể.” Thật là một câu nói mạnh mẽ diễn tả ân sủng của Bí tích Thánh Thể. Đúng là Thiên Chúa ở mọi nơi, nhưng Người đã từ trời xuống và đi vào thân mình chúng ta qua hình thức Bánh Thánh. Chúng ta không thể nào cảm nhận được sự gần gũi như vầy ở bất cứ nơi đâu trên trái đất này.
“Chịu Lễ là một con đường ngắn nhất và an toàn nhất để lên Trời. Cũng còn những cách khác như: trong trắng, nhưng chỉ có được nơi những trẻ nhỏ; sám hối, nhưng chúng ta lại thường sợ điều này; cam chịu những thử thách cuộc đời, nhưng khi thử thách đến chúng ta thường than khóc và xin cho qua. Như vậy cách chắc chắn nhất, ngắn nhất là Bí tích Thánh Thể.” – Đức Thánh Cha Pius X
3. Thánh lễ chán lắm.
Có bao giờ bạn phải chịu đựng một ai đó say mê nói về chủ đề bạn chả thích thú tí nào? Người đó có thể nói dài hàng nhiều giờ đồng hồ về hóa học, thể thao, nhạc cổ điển v.v… Thông thường chúng ta thấy những điều này chán vì chúng ta không hiểu được tính phức tạp của vấn đề. Chúng ta không cần mất thời gian để tìm hiểu bóng đá nếu chúng ta không thích nó, nhưng chúng ta thực sự cần phải mất thời gian để hiểu được Thánh lễ vì ơn cứu rỗi của chúng ta tùy thuộc vào đây. Chúng ta càng tìm hiểu sự vĩ đại và niềm vui của Thánh lễ, thì chúng ta càng cảm thấy hoan hỉ về vẻ đẹp của đức tin và những truyền thống của chúng ta. Một cách khác để tránh không cảm thấy chán là hãy tham gia vào các công tác, như xếp chỗ ngồi, đọc thánh thư, hay làm ca viên. Phục vụ trong nhà thờ là một cách giúp bạn ngày càng hiểu và trân trọng thánh lễ.
‘Thánh lễ quá dài’, nếu bạn nói vậy, thì tôi sẽ nói: ‘Vì tình yêu của bạn quá ngắn.’ – Thánh. Josemaria Escriva
4. Tôi không Rước lễ, vậy việc gì tôi phải đi dự Lễ?
Đúng là Thánh Thể là trung tâm điểm của Thánh lễ, nhưng Thánh thể cũng không phải là ân sủng quan trọng duy nhất chúng ta nhận được trong mỗi Thánh Lễ Chúa nhật. Đức Ki-tô là Ngôi Lời (Gioan 1:14). Khi chúng ta đế tham dự Thánh lễ và lắng nghe Phúc âm là chúng ta lắng nghe chính Lời của Đức Ki-tô. Tâm hồn chúng ta cũng được nuôi dưỡng bằng Lời Người giống như Bí tích Thánh thể. Chúng ta được nuôi dưỡng và lớn lên trong sự thánh thiện qua việc tham dự Thánh lễ. Chúng ta đến với Thánh lễ với lòng ao ước không chỉ là đón nhận ơn sủng, nhưng còn là trao tặng lại món quà của chính chúng ta cho Thiên Chúa. Thánh thể (Eucharist) là một từ Hy lạp có nghĩa là Tạ ơn (thanksgiving). Khi chúng ta đi tham dự Thánh lễ chúng ta dâng lời tạ ơn Thiên Chúa về tất cả những gì Người đã làm và sẽ tiếp tục làm cho chúng ta.
Nếu với lòng ước ao,bạn có thể chịu lễ thiêng liêng. Hãy đọc kinh này của thánh Alphonsus Liguori :
Lạy Đức Chúa Giêsu, con tin thật Chúa con ngự trong Phép Mình Thánh, con kính mến Chúa con trên hết mọi sự, cùng ước ao chịu lấy Chúa con trong linh hồn con. Song le bởi vì bây giờ con chẳng có thể mà chịu Chúa con cho thậy được, thì xin Chúa con ngự vào linh hồn con cách thiêng liêng vậy, chẳng khác gì như Chúa con đã ngự vào thật, thì con xin ẵm lấy cùng hợp làm một cùng Chúa con cho trọn, xin Chúa con chớ để cho con lìa bỏ Chúa con bao giờ. Amen.
5. Đi lễ mà dẫn mấy đứa trẻ đi theo giống như một trận đấu vật vậy. Chúng ồn ào, leo trèo lên người tôi, tôi không thể ngồi yên. Đi lễ như vậy làm gì?
“Hãy để con trẻ đến cùng ta, đừng cấm chúng nó; vì nước Đức Chúa Trời thuộc về những kẻ giống như con trẻ ấy. Quả thật, ta nói cùng các ngươi, ai chẳng nhận lấy nước Đức Chúa Trời như một đứa trẻ, thì chẳng được vào đó bao giờ.” Mc 13-16
Không thể để sự bực bội riêng của chúng ta cản trở chúng ta và gia đình dâng lễ. Vâng, thật khó và đúng là ồn ào nếu mang con nhỏ đi lễ. Chúng tôi không phủ nhận điều đó. Không có điều gì dễ dàng hơn mỗi sáng Chúa nhật khi chúng ta đem con trẻ là chúng ta đã mang đến dâng Người món quà quý giá nhất chúng ta có. Nhiệm vụ của chúng ta là giảng dạy và giáo huấn con cái chúng ta có đức tin (CCC 2226). Chúng ta được kêu mời dạy con cái cách cầu nguyện và giúp chúng nhận biết mình là con Thiên Chúa. Mục tiêu trên hết là dẫn dắt con cái chúng ta về cõi trường sinh là thiên đàng. Chúng ta không thể làm được điều này nếu không cho chúng đi dự lễ.
Hãy tìm cách nào đó giúp con cái của bạn biết tập trung. Trước khi đi lễ, hãy đọc kinh cùng với con mình và xin Chúa Thánh Thần giúp giữ chúng ngồi im lắng nghe trong thánh lễ. Hãy mang theo những sách Công giáo để chúng đọc thầm. Ngồi ở phía trước – con bạn có thể cô thái độ tốt hơn nếu chúng nhìn thấy những gì đang diễn ra trên bàn thánh. Hãy giữ chúng sát bên và thì thầm vào tai chúng từng phần của Thánh lễ. Sau lễ thứ hỏi nhanh vài câu về các bài đọc. Thưởng cho chúng một món quà nhỏ cho bé nào trả lời đúng. Bạn nên đặt câu hỏi đúng với độ tuổi để chúng có thể trả lời dễ dàng. Cũng có thể diễn kịch thánh lễ tại nhà.
Đây là một sự hy sinh sẽ đem lại hoa trái tốt tươi. Bạn sẽ thấy con mình lớn lên trong tình gắn kết với Đức Ki-tô khi bạn cố gắng thực hiện những việc đó.
“Mục tử của các em nhỏ, dẫn dắt trong tình yêu và chân lý, qua nhiều đường lối quanh co; Chúa Ki-tô, Đức Vua chiến thắng vinh quang của chúng con, chúng con đến để ca vinh danh Người. Và đây là những em nhỏ chúng con mang đến, để hát to câu ca khen Ngài.” – Thánh Ambrose
6. Chẳng có đoạn nào trong Thánh Kinh nói rằng tôi phải đi tham dự Thánh lễ.
Kinh Thánh Duy Kinh (Sola Scriptura) là một khái niệm của Giáo hội Tin Lành. Là người Công giáo, chúng ta tin rằng đức tin của chúng ta và sự thực hành đức tin là kết quả của cả Thánh Kinh và những truyền thống của Giáo hội. Đánh giá sai giá trị của các truyền thống của chúng ta là một sai lầm lớn. Có rất nhiều chứng ngôn của Giáo hội sơ khai và các tài liệu khác cho chúng ta những bằng chứng rõ ràng cách thức những cộng đoàn Ki-tô hữu sơ khai đã tụ họp và lắng nghe Lời Người và tôn kính Thánh Thể. Trong Thánh Kinh cũng có một số chỗ nói về Thánh Lễ. Sau đây là một vài ví dụ:
“Hãy nhớ giữ ngày Sabbath Thánh.” (Xuất hành 20:8), “Rồi Người cầm lấy bánh, dâng lời chúc tụng, tạ ơn bẻ ra và trao cho các môn đệ và nói: ‘Đây là mình Thầy, hiến tế vì anh em, Anh em hãy làm việc này mà nhớ đến Thầy.” (Lc 22: 14, 19) Phúc âm theo thánh Luca đoạn 24 kể về câu chuyện hai môn đệ về làng Emmaus, cũng phản ánh điều này. Bạn có thể bỏ Thánh Lễ được không?
7. Tôi không thích đi lễ.
Khi bạn đọc lên câu này, bạn hãy thử đọc nhẩm trong đầu với một giọng như ngựa hí và thậm chí hãy hình dung minh đang bước đi nước kiệu như ngựa. Nhưng tôi không thích đi lễ! Nó là một kiểu cách rất trẻ con – nhảy cẫng lên trước những việc các trẻ không thích làm, nổi quạu lên và từ chối làm những gì được yêu cầu phải làm. Chúng ta không thể nào bước vào đời một cách trưởng thành nếu cứ để cho tình cảm và cảm xúc quyết định hành động như những trẻ em. Hãy thử tượng những điều chắc chắn không bao giờ có kết quả nếu bạn đơn giản quyết định không làm chỉ vì bạn không thích: “Tôi không thích nghe những chẩn đoán của bác sĩ,” “Tôi không thích ăn kiêng”; “Tôi không thích trả các hóa đơn”; “tôi không thích tới trường”; “Tôi không thích dậy sớm để đi làm,” v.v.. Nếu cuộc sống của chúng ta được thống trị bởi hệ thống luật vô tổ chức thì chắc chắn xã hội sẽ là một thảm họa đầy những hỗn độn và rối loạn. Để sinh tồn, chúng ta thường khi phải làm những điều minh không thích làm. Chúng ta phải trưởng thành mới khám phá ra rằng những hy sinh và quên cái tôi đi là một phần nền tảng quan trọng của cuộc sống. Khi chúng ta kiên trì và quyết chí vượt qua những công việc và hoạt động chẳng vui thích đó thì chúng ta mới bắt đầu nhận ra được nét đẹp và giá trị to lớn của những công việc khó khăn nặng nhọc và kỷ luật.
Nếu chúng ta không đi lễ chỉ đơn giản vì chúng ta không thích, cuộc sống của chúng ta có thể sẽ gặp đầy những trắc trở. Đi tham dự thánh lễ, ngay cả khi chúng ta không cảm thấy thích, sẽ dẫn đưa chúng ta dần dần tới con đường đức tin trưởng thành và cho chúng ta sự bình an tâm hồn rất cần thiết cho cuộc sống trên trái đất này. Tại sao? Vì trong Thánh lễ chúng ta có thể kết hiệp trọn vẹn với Đức Ki-tô qua Thánh Thể. Chúng ta không bao giờ gần Thiên Chúa hơn bằng giây phút Mình Người ngự trong chúng ta. Chỉ một ân sủng đó thôi chẳng có thú vui và giải trí nào có thể tạm so sánh được. Cho dù vì bất kỳ lý do gì làm bạn không thích Thánh lễ, thì chính tình yêu của Đức Ki-tô hiện diện trong Phép Thánh Thể sẽ lấp đầy tất cả.
“Mỗi một thánh lễ, nếu được dâng lên với trọn tâm hồn, sẽ làm tâm hồn chúng ta tràn đầy ơn phúc, những ân sủng cho đời sống tinh thần và vật chất mà chính bản thân chúng ta nhiều khi không nhận biết. Trái đất có thể tồn tại không có mặt trời chứ không thể tồn tại nếu không có Hy lễ Hiến tế Thánh.” – Thánh Padre Pio
8. Chủ nhật là ngày nghỉ duy nhất của tôi.
À. Chủ nhật. Ai lại chẳng thích có được một ngày thoát khỏi những công việc bận rộn suốt tuần để ngả lưng thư giãn và không làm gì cả? Ai cũng nghĩ đến việc phải tìm chỗ thư giãn nghỉ ngơi trên ghế trường kỷ xem một bộ phim, đi mua sắm ở trung tâm thương mại, hay dành thời gian lướt Pinterest để tìm ý tưởng mới. Và Đức Giê-su đã cho chúng ta một hướng dẫn: “Tất cả những ai đang vất vả mang gánh nặng nề, hãy đến cùng tôi, tôi sẽ cho nghỉ ngơi bồi dưỡng.” (Mt 11:28) Cách duy nhất để tìm lại được sự phục hồi thực sự và bình an cho tuần làm việc là hãy dành một giờ trong ngày nghỉ của chúng ta với Thiên Chúa. Người sẽ bổ sức cho chúng ta, động viên chúng ta, và tăng thêm sức mạnh cho chúng ta trong suốt tuần. Bạn sẽ thấy rằng mình còn rất nhiều thời gian để tận hưởng ngày Chúa nhật sau khi tham dự Thánh lễ. Nếu bạn vẫn cảm thấy khó khăn không thể bớt được 1 giờ ngày Chúa nhật bạn vẫn có thể đến các nhà thờ có dâng lễ chiều Thứ Bảy.
“Người đã tạo dựng nên chúng con cho chính Người, Lạy Chúa, tâm hồn con sẽ không bao giờ được nghỉ ngơi cho đến khi nào con được nghỉ an trong Chúa.” – Thánh Augustine thành Hippo
“Cho đến khi nào chúng ta chưa có được một tình yêu thiết tha dành cho Đức Ki-tô trong Phép Thánh Thể thì chúng ta sẽ chẳng làm được việc gì trọn vẹn.” – Thánh Peter Julian Eymard
9. Chà, bắt tay hả. Lây vi khuẩn. Tôi không thể nào chịu được việc bắt tay với tất cả những người đó.
Thánh lễ là một buổi họp mặt cộng đoàn xây dựng tình huynh đệ trọn vẹn để nên một chi thể. Trong Thánh lễ mọi sự đều trở nên một. Thân xác, linh hồn và tâm trí. Mọi cái đều kết hiệp với Đức Ki-tô là đầu của chi thể. Khi chúng ta bắt tay với những anh em xung quanh là chúng ta đang tìm thấy khuôn mặt của Đức Ki-tô nơi họ.
Cha Hurtado nói “Bằng sự hiến tế của Đức Ki-tô đã sinh ra một dân tộc mới, một dân tộc là chi thể của Đức Ki-tô trên trái đất cho đến ngày tận cùng của thế giới. Những ai đón nhận Đức Ki-tô sẽ trở nên chính Ngài.” Chúng ta đến với nhau để tạo nên một chi thể của Đức Ki-tô, và khi thực hiện việc này là chúng ta đang sống trong Người và thi hành sứ mạng của Người.
Tư tưởng thần học này có thể không thuyết phục bạn nếu bạn là người sợ vi trùng. Nếu bạn vẫn không muốn bắt tay với anh chị em xung quanh trong tình huynh đệ Ki-tô, hãy mang theo một chai nước rửa tay sau những cử chỉ chúc bình an cho nhau. Hãy nghĩ đến việc này như một hy sinh nhỏ của bạn để có thể đến với Chúa và lãnh nhận Người trọn vẹn trong bí tích Thánh Thể.
“Mẹ nhìn thấy Chúa Giê-su trong mỗi con người. Mẹ luôn tự nhủ rằng đây là Chúa Giê-su đang đói, ta phải cho Chúa ăn. Đây là Đức Giê-su đang đau bệnh. Người này thì bị phong cùi hay hoại tử, ta phải rửa cho họ và chăm sóc họ. Mẹ phục vụ vì mẹ yêu Gis6-su.” – Mẹ Teresa
10. Chỉ người già mới đi lễ.
Khi đến dự thánh lễ, bạn có thể nhìn thấy xung quanh mình toàn là bạn bè của ông bà của bạn. Tuy nhiên, đây là một thói quen thường thấy các bà cụ thường ngồi chật các hàng ghế. Bạn có thể không nhìn thấy họ trong các lễ lúc 8 giờ sáng, nhưng giới trẻ thường năng động trong đức tin của mình. Hãy thử làm vài khảo sát nhỏ và bạn sẽ tìm ra rằng rất nhiều hoạt động tông đồ được giới trẻ thành lập để đốt lên ngọn lửa đức tin. Khi nào bạn thực sự cảm thấy buồn chán và cô đơn, hãy lên Google và tìm “World Youth Day image” (Hình ảnh ngày giới trẻ thế giới). Hãy sửa soạn tinh thần vì bạn sẽ bị choáng ngợp trước những con số khổng lồ giới trẻ Công giáo hành hương mỗi năm để tham gia sự kiện này.
Nếu bạn sống trong một khu vực mà đa số giáo dân là người cao tuổi, bạn hãy nhớ lời khuyên của Đức Thánh Cha Phanxico, “Các ngài không phải là gánh nặng, nhưng như Kinh Thánh nói, các ngài là một kho chứa đựng sự khôn ngoan (Sir 8:9). Giáo Hội luôn luôn trọng kính và biết ơn các ngài, làm cho các ngài cảm thấy được tôn trọng và luôn là một phần của cộng đoàn.” Còn rất nhiều điều cần phải học từ những kinh nghiệm và đời sống của các vị lớn tuổi. Chúng ta có thể trọng kính và tôn vinh các ngài bằng việc tham dự Thánh lễ cùng với các anh chị em của chúng ta trong chúa Ki-tô.
11. Ngồi. Quỳ. Đứng. Tôi chả biết mình đang làm gì.
Một cảm giác thật không thoải mái tí nào nếu nhìn chung quanh thấy bạn là người duy nhất vẫn đang đứng! Cũng thật ngượng nếu bạn luôn là người làm sau những người khác. Những hành động này không phải là những hành động tùy ý trong suốt Thánh lễ, mỗi hành động đều mang một ý nghĩa cầu nguyện riêng. Chúng ta cầu nguyện không chỉ bằng tâm trí thầm lặng, nhưng với trọn tâm hồn. Khi chúng ta làm những cử điệu này, đó là biểu trưng nghi thức lễ tế và thân thể để diễn tả lời cầu nguyện của chúng ta. Khi đứng, chúng ta thể hiện sự tôn trọng và vinh danh Lời của Thiên Chúa. Khi quỳ, chúng ta thể hiện sự tôn vinh và kính cẩn cao nhất đối với Đức Ki-tô. Đây cũng là một dấu hiệu cho sự vâng nghe Người và lòng khiêm nhường của chúng ta. Chúng ta cúi đầu trong kinh Tin Kính để tôn vinh sự kiện quan trọng nhất trong mọi lịch sử – khi Thiên Chúa xuống thế làm người. Những hành động này thể hiện niềm tin của chúng ta.
Cách duy nhất để có thể quen và cảm thấy thoải mái với trật tự nghi thức của Thánh lễ là tham dự tích cực! Như người ta vẫn thường nói, thực hành sẽ giúp hoàn thiện. Sách lễ Roma (có thể mua trên Amazon hay các nhà sách Công giáo) có thể giúp học và hiểu các phần của Thánh lễ. Đừng để chi tiết nhỏ bé này cản trở bạn cảm nhận được sự vĩ đại và quyền năng của Thiên Chúa.
“Hãy làm cho mọi gối phải quỳ trước Người, Ôi Thiên Chúa vĩ đại của con, Người đã quá hạn mình trong phép Thánh Thể. Xin cho mọi con tim biết yêu mến Ngài, mọi tâm hồn tôn kính Ngài và mọi dự định đều hướng về Ngài!” – Thánh Margaret Mary Alacoque
12. Tôi không hiểu linh mục nói gì.
Có trên 412,000 linh mục trên toàn thế giới. Mỗi người đều có một khả năng riêng biệt về sự thông thái, lối nói và kỹ năng giao tiếp. Một số trong chúng ta có thể được diễm phúc sống trong giáo xứ có linh mục có khả năng giảng thuyết tốt khơi gợi và thúc đẩy để đức tin chúng ta lớn mạnh. Một số có thể sống ở nơi có cha xứ giảng thuyết những vấn đề quá mức hiểu của chúng ta hay bài giảng nghe không cuống hút. Bất kể vị linh mục nào đang cử hành Thánh lễ trong nhà thờ thì chúng ta phải nhớ rằng vị linh mục đó không phải là lý do để chúng ta đi dâng lễ. Chúng ta đi dâng lễ để được kết hiệp với Đức Ki-tô trong phép Thánh Thể.
Trên tất cả, hãy kiên nhẫn với linh mục. Hãy tìm những cách để động viên ngài để ngài thể hiện khả năng Chúa ban. Ngài là người đã chọn tận hiến đời sống để vinh danh Chúa. Hãy cầu xin Chúa Thánh Thần soi sáng và thúc đẩy tất cả các linh mục.
13. Tôi vẫn đi lễ, nhưng tôi chẳng thấy mình thay đổi gì.
Đầu mùa xuân, chúng ta phải cẩn thận khi đi ra ngoài. Chúng ta không cảm thấy nóng nên chúng ta thường không xoa kem chống nắng nay cả khi mặt trời đã lên cao. Nếu chúng ta ở ngoài quá lâu, vào trong chúng ta sẽ bị rám nắng. Chúng ta không cảm nhận được những tia năng lượng của mặt trời, nhưng chúng thực sự ảnh hưởng trên chúng ta. Mặt trời thay đổi chúng ta, nhưng chúng ta không thấy được cho đến mãi về sau.
Với Thánh Lễ cũng có thể giống như vậy. Có thể bạn không để ý thấy được những thay đổi trong đời mình. Bạn vẫn gặp những khó khăn. Tội lỗi vẫn là những gì bạn phải chiến đấu. Tuy nhiên cho đến khi nào chúng ta thực sự ở trong Chúa Con, chúng ta sẽ được thay đổi. Chúng ta phải vững niềm tin rằng Thiên Chúa luôn hoạt động trong tâm hồn chúng ta thậm chí cả khi chúng ta không thể nhìn thấy được những gì Người đang thực hiện trong ta.
“Khi bạn nhận lãnh Người, tâm hồn bạn hãy vui lên và tôn vinh Người, hãy tâm sự với Người về đời sống tinh thần của mình, hãy giữ lấy Người trong linh hồn bạn là nơi Người hiện diện để ban cho bạn sự viên mãn; hãy đón nhận Người với hết cả tâm trí, và hãy cư xử thánh thiện với anh em mình để làm sao hành động của bạn là một bằng chứng cho sự Hiện Diện của Người. – Thánh Francis de Sales
14. Tôi sẽ đi lễ khi nào tôi cảm thấy cần. Bắt buộc hả, không bao giờ.
Có ai dám nói rằng họ chỉ cảm thấy đói lúc này lúc kia thôi và vì vậy họ chỉ ăn khi nào họ cảm thấy cần ăn, và khi nào họ thấy thật thuận tiện? Không ai dám. Cơ thể chúng ta nghiêm túc đòi hỏi chúng ta phải nuôi dưỡng nó. Đây là vấn đề của sự sống hay chết. Điều này quá rõ ràng. Một tình trạng tương tự cũng xảy ra với sự đó thiêng liêng với những tiếng kêu thúc bách từ tận sâu thẳm tâm hồn chúng ta. Chúng ta không thể nào không có cảm nhận cần Chúa Giê-su. Chúng ta không thể nào không muốn nuôi dưỡng tâm hồn chúng ta. Nếu chúng ta không nuôi dưỡng linh hồn chúng ta bằng Thiên Chúa thì chúng ta sẽ lấp đầy nó với những thứ thuộc về thế gian này mà nó sẽ không bao giờ làm chúng ta thỏa mãn. Vì vậy ở đây chúng ta gặp lại câu hỏi sống hay chết: “mỗi con người có một nhu cầu thậm chí còn mạnh mẽ hơn, một sự đói khát thậm chí còn khốc liệt hơn một người đói đang cần bánh ăn, một cái đói Thiên Chúa trong tâm hồn. Chỉ chính Người mới có thể làm thỏa mãn cơn đói này vì Người nói: “nếu các con không ăn thịt của Con Người và uống máu Người, con sẽ không được sống lại. Những ai ăn thịt Ta và uống máu Ta sẽ được sống đời đời, và Ta sẽ cho người đó sống lại trong ngày sau hết.’ “(Ga 6: 53-55) – Thánh Giáo Hoàng Gioan Phaolo II.
15. Tôi không thể cầm trí được lâu!
Ngày nay đây là điều rất bình thường khi chúng ta phải chiến đầu để giữ tập trung vào một vấn đề trong thời gian lâu. TV và Internet là thiên đường cho những ai thích tiểu thuyết và “những cú nhấp” (clicks). Nếu điều gì đó không còn giữ được sự tập trung của chúng ta, chúng ta hãy thay đổi cách. Một vấn đề rắc rối ở đây là tất cả đều tập trung vào sự thèm khát giải trí của chúng ta. Và ngay cả khi chúng ta cố gắng ra vẻ là không cần thì cái loại thức ăn vô bổ “nội tâm” này vẫn không bao giờ làm chúng ta hết thèm! Nhưng trong Thánh Lễ, chúng ta được mời gọi phải làm ngược lại: Nếu Thánh lễ không còn giúp chúng ta cầm trí, chính CHÚNG TA phải thay đổi. Điều này chắc chắn là một thách thức, nhưng ở đó, và chỉ tại đó, chúng ta mới đạt đến sự trọn vẹn cho những gì chúng ta khao khát!
Becky Roach
Chuyển ngữ: TRI KHOAN 
Read more…

Một người đã từng khinh miệt những người đi lễ nhà thờ – bây giờ trở thành linh mục

06:25 | Thứ Tư, 22 tháng 3, 2017
Mặc dù vào lứa tuổi thanh thiếu niên, Juan Jose Martinez đã mang trong lòng mối thù hận chống lại Giáo Hội, nhưng hôm nay Juan Jose Martinez đã trở thành một linh mục và nói rằng mình đã khám phá ra “Thiên Chúa thật sự hiện hữu và muốn trở thành một linh mục của Chúa.”
Hiện nay cha Juan Jose đang phục vụ tại Giáo Phận Almeira, Tân Ban Nha, nhớ lại rằng “Vào những buổi sáng Chúa Nhật tôi thường đứng ở hành lang trên lầu nhà mình và nhổ nước miếng xuống những người đi lễ. Tôi nói với họ rằng Giáo Hội là một giáo phái chỉ muốn tiền.”
Cha mẹ của Juan Jose không phải là người Công Giáo và cũng chẳng bao giờ dạy dỗ con mình về tôn giáo cả. Cha Juan Jose đã nói rằng thực ra mình cũng chẳng biết tại sao lại ghét đạo như vậy dựa trên cái ý niệm là Giáo Hội và Thiên Chúa chỉ là “một tổ chức đa quốc gia với nhiều chi nhánh ở khắp mọi nơi để kiếm tiến, giống một giáo phái vậy.”
“Tôi nhất định chống đạo. Tôi là học sinh đầu tiên trong trường tôi và trong thành phố Carboneras, thị trấn Almeria không bao giờ chịu học về tôn giáo và môn thay thế tôn giáo của tôi là môn Đạo đức. Cuối cùng cả lớp đều học môn Đạo đức, không còn ai học môn Tôn giáo cả.”
Cha Juan Jose đã không thể ngờ được rằng mình lại chính là người giúp các bạn cũ trở về với Giáo Hội. Cha nhớ rất rõ cái ngày đầu tiên cha tới một nhà thờ Công Giáo với ý định là đến để diễu cợt những người đã mời mình.
“Một ngày vào tháng Giêng năm 1995, một số bạn cùng lớp rủ tôi tham dự một buổi cầu nguyện Canh Tân Đặc Sủng. Dĩ nhiên tôi nói với họ là tôi không đi vì tôi không muốn họ tẩy não tôi. Nhưng họ cứ kiên trì mời tôi mãi cả tháng trời, cuối cùng thì tôi nể tình mà đi theo họ. Tôi nhớ hôm đó là vào ngày Thứ Năm của Tháng Hai, năm 1995, lần đầu tiên tôi bước vào nhà thờ.”
Một cái hộp vàng.
Khi tới nơi tôi thấy rất nhiều các bạn của tôi cũng có mặt ở đó và tôi rất đỗi ngạc nhiên là “tất cả họ đều chăm chú nhìn vào chiếc hộp vàng đặt ở phía cuối nhà thờ. Tôi không biết là hộp gì nhưng cứ nghĩ chắc là hộp đựng tiền của linh mục giáo xứ.”
Sau này tôi biết chiếc hộp vàng đó chính là Nhà Tạm.
Cha Juan Jose nói rằng mình muốn chọc quê các bạn bởi vì “tôi nghĩ họ đã bị điên rồi. Tôi muốn chọc cười họ lắm nhưng vì lịch sự nên tôi cố nén lại và tôi quyết định sẽ trở lại vào Thứ Năm tuần kế tiếp để tìm dịp diễu cợt họ.”
Và cứ thế, qua nhiều ngày Thứ Năm tham dự, cha Juan Jose đã không còn ác cảm với Giáo Hội và tôn giáo nữa.
Cha Juan Jose đã tâm sự với đài CNA rằng “Vị linh mục chính xứ lúc ấy là người rất khôn ngoan giúp đỡ mọi người và dần dần tình yêu của Chúa đã thấm nhập vào tâm hồn tôi. Và rồi vào tuổi 15, tôi bắt đầu hát lễ, điều này có nghĩa là tôi sẽ tham dự Thánh Lễ vào những ngày Thứ Bẩy. Tôi lại cảm thấy thích ngồi trước Nhà Tạm và dần dà tôi nhận ra sự hiện diện của Chúa và Chúa yêu tôi. Tôi bắt đầu yêu Chúa. Nhóm Canh Tân Đặc Sủng, nhóm mà tôi đến để diễu cợt đã giúp tôi rất nhiều.”
“Mắt tôi được mở ra và tôi đã thấy Thiên Chúa không phải là truyện thần thoại, nhưng Chúa hiện hữu, Ngài nâng đỡ và hướng dẫn tôi. Tôi cảm nghiệm rằng Thiên Chúa yêu tôi rất nhiều và chính Ngài đã gọi tôi.”
“Con là của Chúa để Chúa dùng con theo ý Ngài”
Cha Juan Jose đã được rửa tội và rước lễ lần đầu theo mong ước của ông bà nội nhưng mà vẫn chưa cảm thấy gắn bó với Chúa nhiều. Cho mãi đến khi được chịu phép Thêm Sức thì “tôi mới cảm thấy có sự hoán cải và đó chính là món quà tuyệt vời Chúa ban. Tôi đã thưa với Chúa rằng: Con là của Chúa để Chúa dùng con theo ý Ngài! Hôm ấy có sự hiện diện của mẹ tôi, nhưng cha tôi thì không đến. Đó chính là giây phút tuyệt vời trong đời khi tôi lãnh nhận Chúa Thánh Thần và biết phó thác đời mình cho Chúa.”
Thế rồi chàng thiếu niên Juan Jose đã không ngớt trăn trở với tiếng gọi để trở thành linh mục. Chàng đã thưa với Chúa rằng “Con không muốn và xin đừng quấy rầy con nữa.” Cuối cùng thì Juan Jose đã đầu hàng và quyết định theo Chúa để trở thành linh mục.
Cha Juan Jose nhớ lại vào một buổi chiều Thứ Bẩy, chàng thanh niên 17 tuổi lúc ấy, nói với bố mình là muốn đi tu. Thế là ông bố nổi giận đánh cho một trận và đe rằng “muốn chết thì hãy làm linh mục.”
Gia đình của Juan Jose không hiểu được vì sao mà ngài lại muốn trở thành linh mục. Ông bố hứa sẽ trả tiền học phí để Jose theo học đại học ở Hoa Kỳ nhưng sẽ không cho tiền nếu vào học ở chủng viện.
Trong lúc khó khăn như thế, cha Juan Jose đã nhớ lại lời cầu xin của Thánh Teresa of Avila “Xin đừng để bất cứ điều gì làm bạn bị phiền lo, làm bạn sợ hãi. Chỉ Thiên Chúa thôi mới thỏa mãn tất cả những gì bạn cần” và khi ông bố đã nguôi cơn nóng giận thì cha đến ôm hôn bố mình và nói “Con biết là bố sẽ phản ứng như thế, nhưng con cũng biết là một ngày nào đó bố sẽ hiểu.”
Đón chào.
Ông bố của Jose còn phản ứng mạnh hơn nữa là đe đọa sẽ tố cáo cha xứ nếu ngài còn tiếp tục giúp con ông suy tư về ơn gọi tu trì. “Bố tôi đã cố gắng làm mọi thứ để ngăn cản tôi, nhưng Thiên Chúa mạnh mẽ hơn nhiều.”
Để nghe lời bố, cha Juan Jose đã không vào chủng viện, nhưng bắt đầu học ngành sư phạm tại Đại Học Almeria. Qua nhiều năm kiên trì tiếp tục với ơn gọi làm linh mục, vào một ngày của tháng Năm, năm 1999, mẹ của cha báo tin là ông bố đã đồng ý cho cha vào chủng viện. Khi nghe tin vui cha đã bật khóc và “Tôi còn nhớ là khi tôi đến báo tin cho cha xứ, ngài đã ôm chầm lấy tôi.”
Thế là vào tháng Chín, năm 2000, Jose đi vào chủng viện.
Vào năm 2006, cha Juan Jose đã được thụ phong Linh Mục tại nhà thờ chính tòa Almeria, có cả bố của ngài cũng tham dự.
Cha Juan Jose chia sẻ, “Dĩ nhiên bố tôi không muốn tôi làm linh mục vì ông cố chấp lắm, nhưng khi thấy tôi hạnh phúc theo lý tưởng của mình thì bố tôi cũng phải chấp nhận dù ông không thể hiểu nổi.”
Đặc biệt là cách đây hai năm,trước khi chết, “ bố tôi đã nhận phép sức dầu cho bệnh nhân và chính tôi là người đã ban phép sức dầu cho ông.”
“Khi có ai đó nói với tôi là họ không tin vào Thiên Chúa, tôi luôn nói với họ rằng cả tôi cũng đã không tin vào Ngài. Nhưng đó là sự sai lầm của tôi bởi vì tôi đã khám phá ra niềm hạnh phúc tuyệt vời mà Thiên Chúa ban cho tôi. Nếu bạn cảm thấy không hạnh phúc, thì hãy xin Chúa giúp bạn bởi vì chỉ có Chúa mới ban cho bạn niềm hạnh phúc thật mà thôi.”
Giuse Thẩm Nguyễn
Read more…

Đức Phanxicô trả lời cuộc phỏng vấn mới về nhiều vấn đề

07:27 | Thứ Hai, 20 tháng 3, 2017
Trong cuộc phỏng vấn mới đây của tạp chí Đức Die Zeit trước khi ngài tham dự tuần tĩnh tâm Mùa Chay, Đức Phanxicô đã trả lời nhiều câu hỏi khác nhau. Dưới đây là một số điều đáng lưu ý trong cuộc phỏng vấn này.
Đức Hồng Y Burke là một luật sư tuyệt vời
Trước nhất là về Đức Hồng Y Raymond Burke. Đức Giáo Hoàng xác nhận Đức Hồng Y Burke vẫn là người bảo hộ (patron) của Hội Hiệp Sĩ Malta, dù ngài thấy cần phải bổ nhiệm một vị giáo phẩm khác để giám sát việc canh tân thiêng liêng cho Hội này. Đức Giáo Hoàng nói rằng Đức Hồng Y Burke gặp một số vấn đề của Hội Hiệp Sĩ Malta mà Đức Hồng Y không giải quyết được.
Tuy nhiên, Đức Giáo Hoàng bác bỏ lời đồn cho rằng Đức Hồng Y Burke bị phái tới Guam như một hình phạt. Đức Giáo Hoàng cho hay việc ấy vốn có liên quan tới công việc chuyên môn của Đức Hồng Y. Đức Giáo Hoàng nói tiếp: “vì việc này, tôi rất biết ơn ngài; ngài là một luật sư tuyệt vời”.
Nhưng, cũng nhân dịp này, ngài có nói với tờ Die Zeit rằng ngài thấy có vấn đề với “những người Công Giáo cực đoan”. Ngài cho rằng việc quá tự tin của những người Công Giáo loại này khiến ngài nghĩ tới Thánh Phêrô khi vị thánh này tự hào mình sẽ không bao giờ chối Chúa Giêsu.
Được hỏi về các cuộc khủng hoảng đức tin, Đức Phanxicô nói rằng các cuộc khủng hoảng là điều cốt yếu để lớn mạnh, cả ở ngoài đời lẫn trong đức tin. Ngài nhắc lại đoạn Tin Mừng trong đó Thánh Phêrô chối Chúa ba lần, sau đó, mới quả quyết rằng ngài sẽ không bao giờ làm thế nữa. Đức Giáo Hoàng bảo: “khi Chúa Giêsu cảm nhận sự chắc chắn ấy của Thánh Phêrô, nó làm tôi nghĩ tới rất nhiều người Công Giáo cực đoan”. Ngài nhận định: Thánh Phêrô “chối Chúa Giêsu, trải qua một cuộc khủng hoảng ghê gớm, thế rồi được cử làm giáo hoàng!”
Nữ phó tế và tông du
Được nhà báo Giovanni di Lorenzo hỏi về ủy ban nghiên cứu vai trò phó tế nữ trong lịch sử, Đức Phanxicô kể lại rằng năm ngoái, trong cuộc gặp gỡ các bề trên dòng nữ tại Tòa Thánh, “tôi được hỏi tại sao chúng ta không thiết lập một ủy ban nghiên cứu để tìm hiểu xem các người đàn bà đó làm gì và có phải họ được thụ phong hay không. Tôi trả lời, đúng, tại sao không?”.
Nhưng ngài nói thêm: “đây là chuyện thăm dò chủ đề, chứ không phải mở một cánh cửa… Thời gian sẽ cho biết ủy ban tìm ra những gì. Họ giả thiết sẽ họp lại lần thứ ba vào tháng Ba này, và tôi sẽ tìm hiểu xem sự việc tiến triển tới đâu”.
Còn đối với câu hỏi về các chuyến tông du trong năm 2017, Đức Phanxicô cho biết: đang sắp xếp chuyến đi Ai Cập. Còn chuyến dự định đi Nam Sudan và hai nước Congo (Cộng Hòa Congo, và Cộng Hòa Dân Chủ Congo) đã bị loại bỏ.
Chuyến đi khác mà ngài rất muốn thực hiện là tới Nga mà không được “vì tôi phải tới cả Ukraine nữa”.
Tuy nhiên, ngài xác nhận chuyến tông du đã dự trù cho năm 2017 là Colombia, đáng lẽ đã có thể thực hiện ngay từ đầu triều giáo hoàng của ngài, và nay càng khả hữu hơn sau khi chính phủ nước này ký thỏa ước hòa bình với nhóm du kích lớn nhất trong nước là FARC, chấm dứt cuộc nội chiến lâu đời nhất trong lịch sử gần đây.
Ngài cũng xác nhận chuyến tông du Ấn Độ và Bangladesh, đã được sắp xếp từ lâu, nhưng chưa định ngày giờ nhất định. Nhưng chuyến đi Fatima thì chắc chắn diễn ra giữa tháng Năm.
Luôn bình an dù là một người có tội
Về các cuộc tấn công đích danh đối với ngài gần đây, Đức Phanxicô cho hay: “Từ lúc tôi được bầu làm giáo hoàng đến nay, tôi chưa bao giờ mất cảm thức bình an. Tôi hiểu một số người có thể không thích lối hành động của tôi, tôi còn biện minh cho nó nữa: có rất nhiều lối suy nghĩ; thậm chí còn được phép nữa, hợp nhân bản và ngay cả phong phú nữa”.
Về các bích chương phản đối ngài thiếu lòng thương xót và ấn bản giả của tờ L’Osservatore Romano mới đây, Đức Phanxicô cho biết: ngài thấy điều sau không phong phú chút nào, nhưng điều trước thì có. Ngài nói: “Tiếng địa phương Romanesco trong các bích chương ấy quả tuyệt diệu!”, chắc chắn do một người có học thức cao viết.
“Có phải một người từ Vatican không?” nhà báo hỏi thế, ngài vừa cười vừa trả lời: “Không, nhưng là một người có học thức cao!”
Nhân dịp này, ngài thổ lộ: ngày nào ngài cũng đọc kinh Ông Thánh Thomas More, xin được ơn biết hài hước. Ngài bảo: “Chúa chưa lấy mất sự bình an của tôi, và Người ban cho tôi đủ tính hài hước”.
Và cũng như trước đây, ngài thú nhận mình là người có tội và có những khoảnh khắc ngài nổi điên với Chúa Giêsu hoặc nói rằng ngài không hiểu tại sao một điều gì đó lại xẩy ra, kể cả những điều chính ngài làm, do “chính tội lỗi tôi: tôi là kẻ có tội, và tôi nổi điên… Bây giờ thì tôi quen rồi”.
Đức Phanxicô cũng cho hay: ngài không cảm thấy ngài là “một người đặc biệt” và các chờ mong người ta đặt lên ngài, có hơi cường điệu hóa, quả không công bằng đối với ngài.
Ngài bảo: “tôi không phải là người tồi, không, nhưng tôi là một người làm điều mình có thể làm, nhưng thông thường. Tôi cảm thấy mình như thế. Và khi ai đó nói với tôi: ‘Không, thưa Đức Thánh Cha, Đức Thánh Cha là…’ điều này chẳng ích lợi gì cho tôi”.
Được hỏi ngài có sợ làm ngã lòng các vị ở trong Giáo Triều với những lời lẽ như trên hay không, các vị này cần có một người cha hoàn hảo, Đức Phanxicô trả lời: không, không có chuyện người cha hoàn hảo, vì chỉ có một người cha hoàn hảo mà thôi, đó là Thiên Chúa.
Ngài bảo: “mọi người cha đều là người có tội, xin cám ơn Chúa, vì điều này sẽ khích lệ chúng ta ra đi và ban phát sự sống trong thời đại côi cút này, trong đó, người ta đang cần tình phụ tử”.
Ngài nói thêm: “tôi là người có tội và tôi dễ sai lầm, và ta không nên quên rằng lý tưởng hóa một con người cũng luôn là một thứ gây hấn hung hăng siêu phàm”.
“Viri probati” làm linh mục
Cũng trong cuộc phỏng vấn này, Đức Phanxicô tỏ ra cởi mở đối với việc phong chức linh mục cho một số người đàn ông đã có gia đình. Tuy nhiên, ngài ủng hộ việc duy trì luật độc thân khi nhấn mạnh rằng “độc thân nhiệm ý” không phải là một giải pháp đối với cuộc khủng hỏang ơn gọi trong Giáo Hội Công Giáo.
Thực vậy, theo Đức Phanxicô, việc thiếu linh mục trên thế giới hiện nay là một vấn nạn rất lớn cần được giải quyết, nhưng “độc thân nhiệm ý” không phải là một giải pháp.
Tuy nhiên, theo ngài, vấn đề viri probati, tức những người đàn ông đã lập gia đình nhưng vững mạnh trong đức tin và nhân đức có thể được chọn để thụ phong linh mục, là một “khả thể” mà “ta phải xem xét”.
Đức Giáo Hoàng nói: “ta cũng phải xác định xem họ có thể đảm nhiệm những trách vụ gì, thí dụ, tại các cộng đồng xa xôi”.
Nghi lễ La Tinh vốn đã cho một số giáo sĩ không phải là Công Giáo đã có gia đình, sau đó trở lại Công Giáo, được thụ phong linh mục, như các cựu giáo sĩ Anh Giáo chẳng hạn. Các Giáo Hội Công Giáo Đông Phương cho phép phong chức các người đàn ông đã có vợ làm linh mục, nhưng cũng như các Giáo Hội Chính Thống và Công Giáo La Tinh, họ không cho phép các đám cưới giáo sĩ, nghĩa là không cho phép các linh mục cưới vợ một khi đã thụ phong.
Năm ngoái, Đức Giáo Hoàng Phanxicô bác bỏ việc hủy bỏ luật độc thân của các linh mục; ngài nói rằng: nên “duy trì như hiện tại”. Nhưng ngài có gợi ý tới khả thể phong chức cho những người đàn ông tỏ ra xứng đáng, tùy sự quyết định của các giám mục địa phương, căn cứ vào tình thế đặc thù. Ngài có nhắc đến một giáo phận tại Mễ Tây Cơ, nơi mỗi cộng đoàn có một phó tế nhưng không có linh mục.
Người ta cũng biết Đức Giáo Hoàng Phanxicô từng muốn Thượng Hội Đồng Giám Mục kế tiếp thảo luận về luật độc thân của linh mục, nhưng sáng kiến này đã bị Hội Đồng Thường Trực của Thượng Hội Đồng Giám Mục bỏ phiếu chống. Tổng thư ký của Thượng Hội Đồng, Đức Hồng Lorenzo Baldisseri, sau đó còn nói thêm rằng vấn đề này cũng sẽ không được bàn đến trong Thượng Hội Đồng Giám Mục năm 2018 về “Người Trẻ, Đức Tin và Việc Biện Phân Ơn Gọi”.
Trong lời tóm tắt cuộc phỏng vấn, tờ Die Zeit tường trình rằng Đức Giáo Hoàng nhấn mạnh đến sự quan trọng của cầu nguyện, như phương thế vượt qua cuộc khủng hoảng ơn gọi. Ngài nói: “Điều còn thiếu là cầu nguyện”.
Theo tờ báo, nhiều tiếng nói tại Đức gần đây đã nghi vấn luật độc thân của linh mục, trong đó, có Đức Cha Dieter Geerlings, giám mục phụ tá của Münster, và Thomas Sternberg, đứng đầu Ủy Ban Trung Ương Các Người Công Giáo Đức, một cơ chế gồm nhiều tổ chức giáo dân Công Giáo ở Đức. Sternberg nói rằng luật độc thân bắt buộc đã “mất hết tính khả tín của nó”.
Trong những năm qua, một số các vị cố vấn và bạn bè của Đức Giáo Hoàng cũng xa gần cổ vũ các thay đổi đối với luật độc thân của linh mục. Trong đó, có các vị Hồng Y Pietro Parolin, nay là Quốc Vụ Khanh Tòa Thánh, và Claudio Hummes, một người bạn của Đức Phanxicô và trước đây đứng đầu Thánh Bộ Giáo Sĩ.
Các thay đổi như cho phép một hình thức linh mục có vợ nào đó, việc rước lễ liên phái và có thể cả phó tế phụ nữ là ba cuộc cải tổ mà một số quan sát viên của Giáo Hội cho là có thể xẩy ra trong mấy tháng sắp đến. Cũng như đối với việc cho phép những người ly dị tái hôn lãnh nhận các bí tích, những người này lo sợ rằng các luật trừ đối với mỗi việc cải tổ này, cuối cùng, sẽ kết thúc ở chỗ kết liễu các kỷ luật như luật độc thân của linh mục và một cách tổng quát sẽ phá hủy tín lý của Giáo Hội về chức linh mục và Phép Thánh Thể.
Nhưng, trong cuộc phỏng vấn, Đức Phanxicô lý luận rằng Giáo Hội không nên sợ hãi khi phải đối diện với thay đổi. Ngài nói: “sự thật có nghĩa đừng sợ hãi. Sợ hãi đóng cửa, tự do mở cửa. Và nếu tự do nhỏ nhoi, thì ít nhất nó cũng mở được chiếc cửa sổ nhỏ”.
Tấn công chủ nghĩa dân túy
Theo Catholic World News, Đức Phanxicô cho rằng thiếu linh mục, “Giáo Hội yếu đi, vì một Giáo Hội không có Thánh Thể thì không có sức mạnh: Giáo Hội làm ra Phép Thánh Thể, nhưng Phép Thánh Thể cũng làm ra Giáo Hội”.
Hãng này cũng tường thuật rằng Đức Phanxicô tấn công chủ nghĩa duy quốc gia và chủ nghĩa dân túy (populism). Ngài bảo: “chủ nghĩa dân túy là chủ nghĩa ghê tởm và sẽ kết liễu tồi tệ, như thế kỷ vừa qua đã chứng minh”. Ngài cho rằng chủ nghĩa này “luôn cần một vị thiên sai”, và nêu kinh nghiệm Đức và việc xuất hiện của Hitler làm điển hình.
Đài Phát Thanh Vatican tường thuật thêm rằng, Đức Phanxicô nói với người phỏng vấn: “tôi cũng có những khoảnh khắc trống rỗng”. Ngài nói đến “những khoảnh khắc đen tối thiêng liêng” trong đời ngài, những lúc ngài thưa với Thiên Chúa: “Lạy Chúa, con không hiểu điều này”. Theo ngài, “không ai lớn lên mà lại không gặp khủng hoảng: trong đời người, cùng một việc đó xẩy ra. Cả tăng trưởng sinh học cũng là một cuộc khủng hoảng, không phải sao? Cuộc khủng hoảng của một em nhỏ trở thành người lớn. Và đức tin cũng thế”.
Về đức tin, ngài bảo đó là một hồng ơn, ta không thể tự mình phục hồi được đức tin của mình mà phải cầu xin Thiên Chúa: “Tôi xin và Người đáp ứng. Chẳng chóng thì chầy, đúng không? Nhưng có lúc ông phải đợi thôi, trong cơn khủng hoảng”.
Đài Vatican cũng cho biết Đức Thánh Cha còn nói tới lòng sùng kính của ngài đối với Đức Mẹ, Đức Mẹ Tháo Nút cũng như điều ngài gọi là “Thế Chiến Thứ Ba” đang diễn ra từng mảng, như tại Châu Phi, Ukraine, Á Châu, Iraq…
Đức Phanxicô kết thúc cuộc phỏng vấn với một lời xin lỗi: “tôi xin lỗi nếu tôi không thỏa mãn mong ước của ông… Xin cầu cho tôi!”
Vũ Văn An
Read more…

Ơn gọi kitô là sống yêu thương bác ái và tươi vui hy vọng

19:59 | Thứ Năm, 16 tháng 3, 2017
Ơn gọi của kitô hữu là sống yêu thương bác ái: yêu Thiên Chúa hết lòng, hết linh hồn, hết trí khôn, và yêu tha nhân như chính mình (x. Mt 22,37-39). Gắn liền với ơn gọi yêu thương bác ái là sự tươi vui của niềm hy vọng kitô. Nhưng tình yêu thương rất dễ gặp nguy cơ trở thành giả hình, vì thế chúng ta phải xin Chúa luôn canh tân nơi chúng ta kinh nghiệm gặp gỡ lòng thương xót Chúa để có thể yêu thương chân thành và trao ban sự tươi vui của niềm hy vọng.
Read more…

Sống Với Ước Mơ Và Hy Vọng

07:16 | Thứ Hai, 13 tháng 3, 2017
Có một thời các triết gia Hiện sinh và các nhà tư tưởng Macxist cho rằng, Kitô giáo là một tôn giáo an phận, khuyến khích con người chấp nhận tình trạng nghèo đói, không kêu ca, không phản kháng và coi đó là ý Chúa. Suy nghĩ như thế chứng tỏ rằng, họ hiểu không đúng về giáo huấn của Chúa Giêsu. Trong mỗi con người đều có những ước mơ và hy vọng. Chính những ước mơ và hy vọng này giúp người té ngã được chỗi dậy, người thất vọng tìm lại được lẽ sống, người kiên trì sẽ được thành công. Ước mơ và hy vọng còn là mục tiêu sống và phấn đấu cho con người. Giáo huấn của Chúa Giêsu không dập tắt những ước mơ và hy vọng của con người, nhưng Chúa điều chỉnh những ước mơ và hy vọng đó cho đúng hướng và giúp con người đạt được ước mơ, hy vọng của mình.
Trong cuộc gặp giới trẻ Cuba từ ngày 22/9/2015, Đức Thánh Cha Fancis đã nhấn mạnh đến ước mơ và hy vọng. Ngài nói : Cha cám ơn những lời chào mừng của các con. Cha biết các con có nhiều khó khăn, lo sợ, hoài nghi, nhưng các con vẫn luôn hy vọng. Các con đã nói với Cha về những giấc mơ và khát vọng trong tâm hồn người trẻ Cuba, cho dù có những khác biệt về giáo dục, văn hóa, niềm tin và ý thức hệ. Cha cảm ơn các con vì khi Cha nhìn các con, điều đầu tiên xuất hiện trong tâm trí cha cũng là chữ “hy vọng”. Cha không thể tưởng tượng được việc một người trẻ lại không có sức sống, không có ước mơ hay lý tưởng, không khát mong một điều gì đó vĩ đại hơn.
Hôm nay, Tin Mừng cũng thuật lại câu chuyện một chàng thanh niên đến với Chúa Giêsu và hỏi Ngài về ước mơ và hy vọng của mình : Thưa Thầy nhân lành, tôi phải làm gì để được sự sống đời đời làm gia nghiệp ? Câu hỏi của chàng trai cho thấy anh đang khát khao tìm kiếm một điều hết sức đúng đắn và thánh thiện, đó là khát khao sự sống đời đời. Thao thức này cho thấy, của cải và những thực hành đạo đức căn bản vẫn không làm cho anh thoả mãn, anh muốn đi tìm một điều gì khác hơn, sâu xa hơn nên anh đã tìm đến với Chúa Giêsu.  Câu chuyện cho thấy anh đã có một nền tảng đời sống khá vững chắc cả về thiêng liêng và vật chất. Khi Chúa Giêsu đưa ra cho anh các đòi hỏi về đời sống đạo đức : Chớ giết người, chớ trộm cắp, chớ làm chứng gian, chớ làm hại ai, hãy thờ cha kính mẹ, thì anh đã hết sức mạnh dạn trả lời : Thưa Thầy, tất cả những điều ấy, tôi đã giữ từ thủa nhỏ. Chúa Giêsu đưa ra đề nghị thứ hai : Anh chỉ thiếu một điều, là hãy bán những gì anh có và cho người nghèo, anh sẽ được một kho tàng trên trời, rồi hãy đến theo tôi.
Lời mời gọi bước theo Chúa Giêsu trên con đường nên thánh, tìm được hạnh phúc đời đời, sẽ không thể dừng lại ở một số thói quen đạo đức. Theo Chúa không chỉ là không vi phạm lề luật, nhưng phải có những việc làm, hành động cụ thể. Do đó, Chúa Giêsu đã đề nghị điều mà người thanh niên còn thiếu, đó là : Bán những gì anh có, cho người nghèo, rồi đi theo Chúa. Đề nghị này gồm ba việc đi liền nhau. Bán những cái mình có, tức là những gì chúng ta đang được sở hữu, đang quản lý, có thể là tiền bạc, thời giờ, sức khoẻ, khả năng. Bán đi để không còn giữ riêng cho mình, để không còn bị bận vướng lôi kéo bởi những điều tuỳ phụ. Kế đến là cho người nghèo, tức là biết chia sẻ, là không chỉ nghĩ đến mình, mà còn phải biết nghĩ đến anh em, phải đưa tay ra để giúp đỡ và phục vụ anh em. Cho người nghèo không chỉ tiền bạc của cải, mà còn cho họ thời giờ, sức lực và cả trí tuệ, con người của mình. Sau khi đã thực hiện các việc vừa nêu, rồi mới có thể bước vào giai đoạn sau cùng là : Hãy đến theo tôi. Như thế, muốn bước theo Chúa Giêsu, con người phải để cho mình hết sức nhẹ nhàng gọn gàng, không còn những hành trang là của cải cồng kềnh, không còn những bận vướng tính toán theo thói đời, mà phải hoàn toàn thanh thoát.
Chúa Giêsu đã điều chỉnh ước mơ và chỉ cho chàng thanh niên một con đường để đạt được hạnh phúc đời đời. Tuy nhiên, trước lời mời gọi của Chúa Giêsu, chàng trai này đã không dám bước tới, anh đã “sa sầm nét mặt và buồn rầu bỏ đi vì anh ta có nhiều của cải”. Anh ta ước mơ, nhưng lại không dám làm mọi cách để đạt được ước mơ của mình, chỉ vì anh ta bị cản trở bởi của cải. Của cải vật chất không phải là điều xấu, nó cũng có thể là ước mơ của nhiều người. Nhưng nếu chỉ dừng lại nơi ước mơ của cải vật chất, sẽ có thể dẫn con người đi vào con đường sai lạc, khi chúng ta biến của cải vật chất thành mục tiêu cuối cùng của cuộc đời. Nếu chỉ đặt mục tiêu cuộc đời vào của cải vật chất, nó sẽ biến con người thành kẻ tham lam, sống theo bản năng và biến ước mơ của chúng ta không còn là ước mơ hướng thượng nữa, mà chỉ còn là tìm kiếm hưởng thụ. Vì thế, Chúa Giêsu mới so sánh : Con lạc đà chui qua lỗ kim còn dễ hơn người giàu có vào nước trời, để ám chỉ những người chỉ dừng lại ở việc tìm kiếm của cải vật chất như là mục tiêu tối hậu của đời mình.
Mỗi người chúng ta luôn có những ước mơ và hy vọng. Nhưng có thể ước mơ của chúng ta chưa đúng, hy vọng của chúng ta không có điểm tựa vững chắc. Có thể trong chúng ta có những người cũng đã từng tuân giữ giới răn : không giết người, không gian dối, không vi phạm lề luật. Có thể chúng ta vẫn đi lễ mỗi ngày, vẫn đọc kinh rất nhiều, nhưng chúng ta còn thiếu một điều, đó là dám từ bỏ cái mình đang có để biết nghĩ đến và chia sẻ với người khác, và bước theo con đường phục vụ của Chúa Giêsu.
Điều mà chàng thanh niên giàu có này còn thiếu, có thể cũng là điều nhiều người, nhiều gia đình cũng đang thiếu. Nhiều gia đình không thiếu của cải tiện nghi, nhưng lại đang thiếu sự từ bỏ, thiếu sự phục vụ, thiếu niềm vui, thiếu tiếng cười và nhất là thiếu tình yêu thương và hạnh phúc. Vì thế, gia đình không tìm được sự bình an. Có những người để mình bị cản trở bởi của cải vật chất, không dám sống thanh thoát, biến của cải, giàu sang thành ước mơ và hy vọng tối hậu của gia đình, vì thế, họ từ chối lời mời gọi của Chúa.
Con người không thể sống mà không có ước mơ và hy vọng, nhưng phải là ước mơ điều gì và hy vọng như thế nào mới là quan trọng. Đức Thánh Cha Fancis trong cuộc gặp với giới trẻ Cuba Ngài đã nói : Không có sự hơn hay kém trong niềm hy vọng của bất cứ người nào, tại bất cứ nơi nào trên thế giới. Vì hy vọng là điều phát xuất từ trong trái tim con người. Hy vọng sẽ thực hiện được nỗi khát mong, niềm hoài bão của mình; hy vọng có được một cuộc đời tốt đẹp, hy vọng thực hiện được những ước mơ cao đẹp, những điều làm tâm hồn ta ngập tràn niềm vui và nâng ta lên đến chân, thiện, mỹ, công lý và tình yêu. Nhưng cũng đừng để mình bị quyến rũ bởi những ước mơ hạnh phúc mau qua, những lối sống giả dối, lạc thú và ích kỷ, bởi vì cuộc sống tầm thường và tự lấy mình làm trung tâm, là một cuộc sống chỉ có thể đem đến buồn bã mà thôi.
Hy vọng phải là biết nhìn xa hơn lợi ích bản thân và những tìm kiếm nhỏ mọn. Hy vọng phải mở lòng ta cho những lý tưởng lớn lao, giúp làm cho đời ta nên tươi đẹp và đáng sống hơn. Cha muốn hỏi mỗi người trong các con: Hy vọng và khát vọng của các con đặt ở đâu ? Các con có sẵn sàng phục vụ một lý tưởng lớn lao hơn không ?
Đức Thánh Cha nhắn nhủ các bạn trẻ: Có thể chúng con được các lý tưởng đó lôi cuốn mạnh mẽ. Các con cảm nhận được lời mời gọi của chúng trong trái tim. Nhưng các con thấy mình yếu đuối, con chưa sẵn sàng quyết định đi theo con đường hy vọng. Các con hãy ý tứ đừng để mình bị cám dỗ nhụt chí, nó là thứ làm tê liệt lý trí và ý chí ta, nó biến chúng ta thành vô cảm và bi quan trước tương lai.
Xin Chúa cho mỗi chúng ta luôn mang trong mình những ước mơ và hy vọng thánh thiện : ước mơ được nên thánh, ước mơ có một gia đình hạnh phúc và nhất là ước mơ đạt được hạnh phúc đời đời, nhờ đó cả cuộc đời chúng ta sẽ dành để theo đuổi và thực hiện được những ước mơ và hy vọng tốt lành đó. Amen.
Lm. Giuse Đỗ Đức Trí – Gp. Xuân Lộc
Read more…

Gia Đình Là Gì?

13:52 | Thứ Bảy, 11 tháng 3, 2017
1/ Người Mỹ dùng danh từ “FAMILY” trong khi người Việt gọi là “GIA ĐÌNH”. Mời đọc mẫu chuyện dưới đây để tìm hiểu giá trị của “Family” như thế nào.
Tôi va phải một người lạ trên đường phố khi người này đi qua. Tôi nói: “Ồ xin lỗi”.
 
Người kia trả lời: “Cũng xin thứ lỗi cho tôi, tôi đã không nhìn thấy cô”. Chúng tôi rất lịch sự với nhau.
 
Nhưng ở nhà thì mọi chuyện lại khác. Tối nọ, lúc tôi đang nấu bếp, cậu con trai đến đứng sau lưng. Tôi quay người và đụng vào thằng bé làm nó ngã chúi xuống sàn nhà. Tôi cau mày nói: “Tránh ra chỗ khác”. Con trai tôi bước đi, trái tim bé nhỏ của nó vỡ tan. Tôi đã không nhận ra là mình đã quá nóng nảy!
 
Khi đã lên giường, tôi nghe một giọng nói thì thầm:  “Khi đối xử với người lạ con rất lịch sự, nhưng với con mình, con đã không làm như vậy. Hãy đến tìm trên sàn nhà bếp, có những bông hoa đang nằm ở cửa. Đó là những bông hoa mà con trai con đã mang đến cho con. Tự nó hái lấy những bông hoa này: nào hoa hồng, màu vàng và cả màu xanh. Nó đã yên lặng đứng đó để mang lại cho con điều ngạc nhiên, còn con thì không bao giờ thấy những giọt nước mắt đã chảy đẫm lên trái tim bé nhỏ của nó”.
 
Lúc này thì tôi bật khóc. Tôi lặng lẽ đến bên giường con trai và quì xuống:  “Dậy đi, con trai bé nhỏ, dậy đi. Có phải những bông hoa này con hái cho mẹ không?”
 
Thằng bé mỉm cười:  “Con tìm thấy chúng ở trên cây kia. Con hái cho mẹ vì chúng đẹp như mẹ. Con biết là mẹ thích lắm, đặc biệt là bông hoa màu xanh”.
 
Thế danh từ “family” có nghĩa gì?
FAMILY = Father And Mother, I Love You.
(GIA ĐÌNH = Ba và Mẹ ơi, con yêu Ba Mẹ.)
 
2/ Một người đàn ông, trong lúc đang chùi cho láng chiếc xe hơi của anh ta, đứa con trai 4 tuổi của anh ta nhặt một hòn đá và rạch vào bên hông xe. Trong cơn tức giận, anh ta chụp lấy tay đứa con trai và đánh vào tay nó nhiều lần mà không nhận ra rằng anh ta đang đánh bằng cái mỏ lết.
 
Tại bệnh viện, đứa bé mất hết các ngón tay vì xương thịt dập nát. Khi đứa trẻ thấy bố nó … Với đôi mắt đau buồn, nó hỏi: “Bố ơi các ngón tay con đâu rồi?”
 
 Anh ta rất đau lòng, không nói nên lời và trở lại bên xe, đá vào chiếc xe nhiều lần.  Suy sụp bởi hành động vô ý thức của mình …., ngồi trước chiếc xe hơi, anh ta nhìn vào vết xước trên hông xe ….. thằng bé đã viết: “Con Yêu Bố, Bố ơi!”   Ngày hôm sau, người đàn ông tự tử …
 
Giận dữ và yêu thương không có giới hạn, hãy chọn YÊU THƯƠNG để có một cuộc sống xinh tươi và đẹp đẽ.
 
 Đồ vật được sản xuất để XỬ DỤNG, và con người được thọ tạo để YÊU THƯƠNG ….Vấn nạn của một phần thế giới hôm nay lại là …. Con người bị  XỬ DỤNG;  còn đồ vật thì được YÊU THƯƠNG !!!
 
3/ Hãy Làm Điều Gì Đó Trước Khi Quá Muộn.
Một người đàn ông dừng lại ở cửa tiệm bán hoa để đặt hoa tặng mẹ của mình. Mẹ của ông ở xa cách đây hơn 200 dặm và ông sẽ nhờ cửa tiệm giao hoa đến tận tay cho bà.
 
Khi ông bước ra khỏi xe, ông đột nhiên chú ý đến một cô gái trẻ đang khóc thút thít bên lề đường. Ông hỏi cô gái có sao không, cô trả lời: “Cháu muốn mua hoa hồng tặng mẹ. Nhưng cháu chỉ có 75 cents nhưng hoa hồng thì đến 2 dollars .”
 
Người đàn ông mỉm cười và nói: “Đi với chú. Chú sẽ mua cho cháu một bông hồng .”
 
Ông mua cho cô bé hoa hồng như đã hứa và đặt hoa giao đến tận nhà mẹ mình. Khi họ rời khỏi, ông ngỏ ý chở cô bé về nhà. Cô bé đồng ý để ông chở đến chỗ mẹ mình. Cô chỉ cho ông đến một nơi vắng vẻ, phải đến khi dừng xe lại, người đàn ông mới nhận ra đó là một nghĩa địa. Và cô gái đã đặt bông hoa ấy lên một ngôi mộ sạch sẽ.
 
Người đàn ông trở về cửa tiệm hoa, hủy gói hoa giao và ông ta đã mua hẳn một bó hoa to, lái xe đến thẳng nhà của mẹ mình, ngôi nhà cách nơi đấy hơn hai trăm dặm đường đi. Cuộc gặp gỡ cô gái đã cho ông hiểu rằng, nếu hôm nay ông không đến, có khi ngày mai ông sẽ chẳng còn cơ hội để đến nữa.
 
Cuộc đời rất ngắn ngủi bạn ạ. Hãy dành nhiều thời gian để yêu thương và quan tâm đến những người mà bạn quý mến. Hãy tận hưởng những khoảnh khắc với họ trước khi mọi chuyện đã quá muộn màng. Không có thứ gì trên đời quan trọng hơn gia đình cả, bạn nhé!
 
4/ Chỉ năm phút nữa thôi
Ở một công viên nọ, một người phụ nữ ngồi cạnh một người đàn ông trên một băng ghế gần sân chơi.
 
“Con trai tôi đó”, người phụ nữ chỉ vào một cậu bé đang chơi cầu trượt, vận chiếc áo len màu đỏ.
 
 “Cậu bé nhìn mới đáng yêu làm sao”, người đàn ông nói.  “Còn kia là con gái của tôi, cô bé đang chạy xe đạp, vận một cái đầm màu trắng đấy .”
 
Sau đó, người đàn ông nhìn vào đồng hồ và gọi cô bé. “Con chơi xong chưa, Melissa?”
 
 Melissa nài nỉ, “5 phút nữa thôi nha bố. Nha? Chỉ 5 phút thôi .”
 
 Người đàn ông gật đầu và cô bé lại tiếp tục chơi đùa cùng chiếc xe như cô đã mong muốn. Thời gian trôi qua và người đàn ông lại gọi con gái của mình:  “Đi được chưa con?”
 
Melissa lại nài nỉ: “Chỉ 5 phút nữa thôi nha bố! 5 phút thôi mà!”
 
Người đàn ông lại mỉm cười và nói:  “Được rồi!”
 
“Ông quả thật là một con người kiên nhẫn”, người phụ nữ nói.
 
Người đàn ông mới tiếp lời, “Tommy, anh trai của con bé đã mất trong một vụ tai nạn giao thông vì một gã tài xế say xỉn khi nó đang đạp xe ở một chỗ khá gần nơi này. Tôi đã không dành nhiều thời gian cho Tommy và bây giờ tôi sẵn sàng từ bỏ tất cả chỉ để có được 5 phút ở cạnh nó. Tôi đã thề sẽ không lặp lại sai lầm đó với Melissa. Con bé cứ nghĩ nó may mắn có thêm 5 phút để chơi. Nhưng sự thật đúng ra phải là tôi, mới là người may mắn khi có được thêm 5 phút để nhìn ngắm con bé hạnh phúc .”
 
Cuộc sống luôn cần những lần đánh đổi và sự ưu tiên lớn lao nhất luôn luôn phải là gia đình. Hãy tận dụng thời gian quý báu của mình với những người mình thương yêu nhất bạn nhé.
  
Thu Hằng  - sưu tầm

Read more…
Trang 1 / 2512345...25»